Mọi người ơi, em thật sự stress quá rồi.
Mỗi lần chồng em về là em vừa mừng vừa lo. Mừng vì chồng về có người đỡ đần, có hơi ấm chồng sau bao ngày xa cách. Nhưng lo là vì… mẹ chồng lại giành giường, giành chồng với em.
Em biết mẹ thương con trai, thương cháu. Nhưng mà em cũng đang bầu bí, đang cần chồng bên cạnh, chưa kể là đứa lớn thì quấy khóc, em đuối sức lắm rồi.
Chồng em rất tâm lý, cứ lần nào về cũng bảo:
“Vợ chồng lâu mới gặp nhau, anh muốn ngủ với em và con.”
Vậy mà y như rằng, chỉ cần con khóc một cái là bà lại lôi chồng em ra ngoài phòng khác, rồi vào nằm với hai mẹ con em như thể em là đứa trẻ cần bà chăm.
Có hôm em mệt quá, chồng vừa vỗ con ngủ giúp là bà mở cửa gọi:
“Ra đây ngủ đi, để mẹ ngủ với cháu. Con quấy lắm, để vợ con nghỉ ngơi.”
Nghe thì có vẻ quan tâm, mà thực ra là đẩy chồng em ra ngoài như một người dưng.
Chồng em đã góp ý rất nhiều lần rồi. Lúc góp ý bà nói “ừ để mẹ rút kinh nghiệm,” nhưng cứ lần nào chồng về là mọi chuyện đâu lại vào đó.
Em cũng thử cách ra ngoài ngủ với chồng. Nhưng bà vẫn gọi em vào mỗi lần con khóc, như thể không yên tâm khi không có bà ở bên, trong khi bình thường bà có thèm ngủ với cháu đâu…
Em đang mệt mỏi, tủi thân và cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà của mình.
Thật sự em muốn ra ở riêng, nhưng hiện tại em sắp sinh, kinh tế còn nhiều thứ phải lo, nên vẫn phải chịu đựng.
Mọi người cho em xin lời khuyên với:
- Làm sao để mẹ chồng hiểu rằng vợ chồng em cũng cần không gian riêng, nhất là trong thời gian ngắn ngủi chồng về nhà?
- Em nên nói chuyện lại như thế nào để bà không tự ái nhưng cũng không lặp lại cảnh “đuổi chồng” ra khỏi giường như vậy nữa?
Có mom nào từng bị "giành chồng" kiểu vậy không ạ?
Em áp lực quá rồi 😢