Chúng mình đã chính thức chia tay rồi. Mình là người nói ra trước, rằng mình không còn tình cảm với bạn ấy nữa. Và điều khiến mình hụt hẫng là bạn ấy… đồng ý ngay.
Trước đây, mỗi lần mình đề nghị chia tay, bạn ấy luôn từ chối. Luôn cố gắng níu kéo, an ủi mình. Nhưng lần này, khi mình lấy lý do là không còn tình cảm, bạn ấy chấp nhận ngay, không hỏi lại, không níu kéo nữa. Mình biết mình là người chủ động, mình nghĩ đây là điều bản thân muốn… nhưng cảm xúc lại vỡ òa. Mình đã khóc rất nhiều.
Sự thật là mình vẫn còn tình cảm với bạn ấy. Nhưng mình cũng hiểu rõ, chúng mình không thể đi xa hơn được nữa.
Bạn ấy là người Trung Quốc. Từ khi bạn ấy về nước, việc liên lạc trở nên thưa thớt. Có khi mấy ngày bạn ấy mới nhắn tin một lần, và những tin nhắn cũng chỉ là những câu xã giao: “Em ăn cơm chưa?”, “Em đang làm gì?”… Lạnh lùng và hờ hững, trong khi mình thì mong chờ từng tin nhắn. Mình cảm thấy tủi thân kinh khủng.
Bạn ấy từng hẹn sẽ quay lại Việt Nam để gặp mình. Nhưng mình đã từ chối. Mình nghĩ có lẽ nên dừng lại, trước khi mọi thứ trở nên khó cứu vãn.
Thật ra, mình từng rất nghiêm túc khi nghĩ về tương lai. Mình đã chia sẻ với bạn ấy rằng nếu sau này cưới nhau, mình sẵn sàng sang Trung Quốc, học tiếng, tìm việc... Nhưng khi mình tìm hiểu kỹ hơn, mình nhận ra mọi thứ không hề dễ dàng như mình từng nghĩ. Nỗi sợ ập đến: sợ sống xa bố mẹ, sợ không có ai thân thích nơi đất khách, sợ mình trở nên phụ thuộc vào bạn ấy về mọi mặt, đặc biệt là kinh tế.
Những suy nghĩ ấy khiến mình chùn bước.
Và hôm nay, mình chọn kết thúc.
Tâm trạng của mình thực sự tệ. Mình đã khóc rất nhiều. Mình không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Mọi người ơi, mình có phải là kẻ quá hèn nhát không? Có sai không khi chọn buông tay một người mình vẫn còn thương, chỉ vì sợ một tương lai không chắc chắn?