Mình không muốn mang nỗi buồn đến cho mọi người, nhưng thật sự lúc này mình cảm thấy cần phải viết ra để nhẹ lòng hơn. Chồng mình đã mất hơn 5 tháng rồi. Hai vợ chồng mình có một bé gái mới chỉ 1 tuổi. Kể từ khi anh ấy ra đi, cảm giác như cả thế giới của mình sụp đổ, nhưng mình vẫn cố gắng đứng dậy vì con. Ban ngày, mình cố gắng cười nói, nhưng khi đêm xuống, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại mình bên con, mình lại cảm thấy rất buồn và tủi thân. Mới 26 tuổi mà mình đã trở thành góa phụ.
Mình ước ao được yêu thương và che chở, nhưng “chiếc ô” che chở mình đã mất rồi. Nhiều lúc, mình chỉ muốn tìm được người chồng khác, người có thể yêu thương mẹ con mình, để mình có thể vơi bớt nỗi đau và nhớ anh ấy, để trái tim mình tìm lại niềm vui. Nhưng càng nghĩ đến điều đó, mình lại thấy có lỗi với chồng, và càng nhớ anh ấy nhiều hơn. Đêm nào cũng vậy, mỗi khi nhắm mắt, những ký ức về hai vợ chồng lại ùa về. Hình ảnh anh ra đi, hình ảnh các dì dìu mình đội tang cho anh, hình ảnh mình gào khóc khi đưa anh đi an táng… Tất cả như vẫn còn rõ mồn một. Đêm nào mình cũng thức trắng, nước mắt rơi không ngừng.
Mình sợ nếu mình sụp đổ, con mình sẽ phải làm sao. Nghĩ đến đó, nước mắt lại trào ra. Mong sao có ai đó có thể cứu giúp mình lúc này.