“Mình Đã Từng Yêu Nhau Như Thế”
“Người ta nói, ly hôn là kết thúc. Nhưng có những cuộc ly hôn... lại chỉ là bắt đầu của một lời xin lỗi muộn màng.”
Chương 1: Cưới nhau vì tình yêu
Hà và Dũng yêu nhau từ thời đại học. Cô là người con gái nhẹ nhàng, sống nội tâm và luôn nghĩ cho người khác. Anh lại là chàng trai hướng ngoại, năng động và luôn muốn chạm tới thành công.
Cưới nhau sau 3 năm yêu, họ bắt đầu một cuộc sống chung đơn giản, có phần khó khăn nhưng ngập tràn tiếng cười. Hà chấp nhận ở nhà lo nội trợ khi Dũng khởi nghiệp. Bữa cơm tối luôn có canh nóng, và Hà luôn đợi đến khuya chỉ để nghe anh kể vài chuyện công ty.
"Em chỉ cần anh khỏe mạnh và đừng quên mất em là được", Hà hay nói như vậy.
Chương 2: Mỗi người một thế giới
5 năm sau, Dũng thành công, còn Hà thì dần lùi về phía sau. Cô vẫn ở đó, trong căn nhà nhỏ, chờ anh những tối về muộn. Nhưng những cuộc trò chuyện giờ chỉ còn là vài câu ngắn ngủi.
"Em ăn trước đi, anh có cuộc họp gấp."
"Mai anh đi công tác vài hôm, đừng gọi nhiều, anh bận."
Dũng không nhận ra, còn Hà thì dần quen với im lặng. Người phụ nữ từng rạng rỡ bên anh, giờ chỉ quanh quẩn với bếp núc và những bức ảnh cưới đã phai màu treo trên tường.
Chương 3: Lá đơn ly hôn
Ngày Hà đưa lá đơn ly hôn, Dũng không tin.
"Em đùa à? Nhà cửa, sự nghiệp, con cái… mọi thứ đang yên ổn, em đòi bỏ?"
Hà chỉ im lặng. Cô không trách móc, không giận dữ. Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng như lần đầu gặp anh.
"Em từng nghĩ, chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng hóa ra, yêu thôi chưa bao giờ đủ… nếu chỉ một người giữ."
Chương 4: Sau ly hôn
Dũng sống một mình trong căn nhà cũ. Không còn ai hỏi "Hôm nay anh mệt không?" Không còn tiếng dép lẹp xẹp trong bếp. Không còn bữa cơm nóng đợi anh về muộn.
Một ngày, anh đọc được quyển nhật ký của Hà, để quên lại:
"…Có những đêm em thấy mình như một cái bóng. Anh ngủ say, còn em thì nằm nghe tiếng tim mình đập chậm dần."
"…Em rút lui, không phải vì em không còn yêu. Mà vì em không muốn mình trở thành gánh nặng trong mắt anh."
Chương 5: Gặp lại
Ba năm sau, họ gặp lại tại một quán cà phê nhỏ. Hà giờ làm chủ tiệm bánh nhỏ ở Đà Lạt, sống nhẹ nhàng và bình yên. Dũng vẫn sống một mình, nhưng không còn là người đàn ông ngày xưa nữa.
"Anh có từng hối hận không?" – cô hỏi.
Dũng nhìn cô, nghẹn giọng:
"Anh hối hận mỗi ngày… chỉ là anh nhận ra quá muộn."
Hà mỉm cười. Nụ cười không còn đau, chỉ còn yên ắng.
"Em đã tha thứ. Nhưng chúng ta, chỉ là kẻ lạc đường trong chính cuộc hôn nhân của mình."
Kết
Có những người bước vào đời nhau để yêu… nhưng không phải để đi đến cuối.
Và tình yêu, đôi khi không mất đi… nó chỉ lặng lẽ sống trong những hồi ức mà người ta không còn dám nhắc tên.