Vợ anh qua đời đã bốn năm. Kể từ đó, cuộc sống của anh rơi vào khoảng lặng đầy mệt mỏi và chán nản. Một mình anh không biết phải chăm sóc con thế nào cho trọn vẹn. Gánh nặng gia đình khiến anh kiệt sức từng ngày.
Tối hôm ấy, sau một ngày dài làm việc, anh lê bước về nhà, mệt mỏi đến mức chỉ chào con trai qua loa rồi lặng lẽ leo lên giường, chẳng buồn ăn tối. Nhưng vừa đặt lưng xuống, một tiếng “choang” vang lên — một bát mì tôm đổ lênh láng trên chăn ga. Hóa ra, dưới lớp chăn là một bát mì nóng hổi...
Anh nổi giận, vớ lấy cái móc quần áo lao ra ngoài và đánh con trai một trận. Thằng bé vừa khóc vừa nức nở:
— Sáng mình hết cơm rồi, tối nay mãi không thấy bố về nên con đói... Con tìm thấy gói mì trong bếp nhưng bố dặn không được tự bật bếp ga nên con dùng nước nóng từ vòi tắm. Con pha hai bát, một cho con, một cho bố. Con sợ mì nguội nên đem để vào chăn cho bố giữ ấm... Nhưng rồi con mải chơi đồ chơi mới mượn của bạn, nên khi bố về, con quên chưa nói...
Anh chết lặng. Anh vội vã chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước thật mạnh để tiếng nức nở của mình không lọt ra ngoài. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra, đứa con ấy nhỏ bé và cô đơn biết nhường nào.
Từ hôm đó, anh cố gắng chăm sóc con chu đáo hơn. Nhưng làm cha đâu chỉ là cố gắng — nhiều khi vẫn vụng về, vẫn nóng nảy.
Một lần khác, khi con trai mới học lớp Một, giáo viên gọi điện báo rằng con không đến lớp. Anh vội vàng xin nghỉ, chạy khắp nơi tìm con. Gần tối, anh bắt gặp con đứng trước cửa hàng văn phòng phẩm, chăm chú nhìn một chiếc máy chơi điện tử. Anh giận quá, kéo con về rồi đánh. Thằng bé không giải thích gì, chỉ cúi đầu:
— Con xin lỗi.
Một năm sau, bưu điện gọi anh lên vì con trai anh đã bỏ hàng loạt bức thư không ghi địa chỉ vào hòm thư công cộng, gây rối loạn mùa cao điểm cuối năm.
Anh tức tối mang cả xấp thư về nhà, quát lớn:
— Mày lại bày cái trò gì thế này?
Đứa trẻ ôm mặt khóc:
— Đó là thư con gửi cho mẹ...
Anh nghẹn họng:
— Sao con gửi nhiều thế?
— Trước đây con còn thấp, không bỏ thư vào hòm được... Giờ con lớn rồi nên con gửi hết thư con viết từ lâu đến giờ...
Anh lặng người. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng:
— Mẹ con giờ ở thiên đàng rồi. Sau này con viết thư xong thì đốt đi, mẹ sẽ nhận được...
Tối đó, khi con ngủ, anh lặng lẽ mở những bức thư kia. Một bức làm anh đau nhói tận tim:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!
Hôm nay ở trường có tiết mục 'Mẹ và con' biểu diễn cùng nhau. Con không có mẹ nên không tham gia. Con cũng không nói với bố, vì sợ bố buồn.
Con đứng trước tiệm đồ chơi điện tử để bố nghĩ con đang chơi, nhưng thật ra con chỉ muốn tránh buổi biểu diễn.
Bố mắng con nhưng con không giải thích, vì con biết bố cũng đang rất nhớ mẹ.
Mẹ ơi, con sắp quên giọng nói của mẹ rồi. Làm sao để được gặp mẹ trong mơ đây? Con ôm ảnh mẹ mỗi tối mà sao vẫn không thấy mẹ?
Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi...”
Anh đọc xong, ôm mặt khóc nức nở. Làm sao có thể bù đắp nỗi trống trải quá lớn ấy cho con đây?
Chúng ta – những người làm cha, làm mẹ – một khi đã mang sinh mệnh của đứa trẻ đến với thế giới này, nghĩa là ta đã chọn gánh lấy một trách nhiệm không nhỏ.
Dù có bận rộn mưu sinh, đừng để công việc khiến ta đánh mất sự quan tâm với con. Đừng đợi đến khi có thật nhiều tiền mới nghĩ đến việc yêu thương con – bởi không ai biết tương lai sẽ ra sao, và một giây thôi, có thể mọi thứ đã khác rồi...
Hãy sống khỏe mạnh để còn có thể yêu thương và ở bên con mỗi ngày.
Nghe truyện này tại : https://www.youtube.com/watch?v=IOAa_YzCLzc